mình là Huỳnh Nhân Quốc. Và Giấc Mơ "Độc Lập Công Nghệ".

mình là một lập trình viên yêu thích Golang, sinh ra tại Tam Kỳ, và đang chập chững trên hành trình trở thành một Indie Hacker – một nhà khởi nghiệp "gà mờ" với giấc mơ tự do và độc lập trong thế giới công nghệ.

Huỳnh Nhân Quốc

# Câu chuyện của mình sẽ rất dài

Hoàn thành nghĩa vụ, mình về quê ôn thi đại học. Học lái xe và mò mẫm công nghệ.

Năm 2015, HTML là gì? đó là câu hỏi đầu tiên khi mình tiếp xúc với blogger (một sản phẩm của google). mình bắt đầu xem các video và sử dụng các theme để chuyển đổi giao diện của mình. mình bắt đầu gặp một số vấn đề nhỏ và muốn thay đổi giao diện của chính mình. mình lên mạng và tìm hiểu. HTML là một bộ khung css là để làm đẹp và javascript là để cho website đó chuyển động đẹp hơn.Năm 2015, HTML là gì? đó là câu hỏi đầu tiên khi mình tiếp xúc với blogger (một sản phẩm của google). mình bắt đầu xem các video và sử dụng các theme để chuyển đổi giao diện của mình. mình bắt đầu gặp một số vấn đề nhỏ và muốn thay đổi giao diện của chính mình. mình lên mạng và tìm hiểu. HTML là một bộ khung css là để làm đẹp và javascript là để cho website đó chuyển động đẹp hơn.

Những bước đầu tiên và mình học được những gì?.

Vào đại học và chuyên ngành công nghệ thông tin. Tháng 9 năm 2015. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự (tự hào vì đây là việc đầu tiên làm cho Tổ Quốc). Tháng 2 năm 2015 mình bắt đi ôn thi lại đại học, học bằng lái xe ô tô và nghiên cứu blogger và phụ gia đình. mình chẳng thể hiểu tại sao lúc đó mình lại làm được nhiều việc như vậy cho đến khi mình đậu đại học.

mình không nghĩ đại học là như vậy. Kì đầu tiên mình học môn đầu tiên đó là Mac-Lê nin (chắc có lẽ là môn nhiều người không thích nhưng với đó là một điều thú vị) Và đường như mình có một mối quan tâm đặc biết đến môn Triết học. Lúc đó mình bắt đầu lên mạng tìm những tài liệu về triết học. Và mình thích đọc nó và gom lại những ý chính (từ đó mình thấy thần tượng lê nin và yêu bác hồ nhiều hơn) . Có lẻ mình thích nó vì mình có thể nói chuyện với người khác bằng cái nhìn khoa học hay có thể gọi là thế giới quan của mình.

C hay C++. mình chẳng biết nó là cái gì. mình thấy nó thật là khó hiểu. Bạn bè mình thấy nó làm. Còn mình khi có bài tập mình chỉ có 2 việc lên mạng tìm kiếm từ khóa liên quan về dán code đó vào và chạy (thế là xong). Cho đến khi khi. Thi trên giấy 🙂 . mình nhớ lức đó mình nghĩ đề sẽ ra cái này vì cái này hay dùng (đệ quy - dù mình chẳng biết nó là gì). Chép và chép thôi (đó là lần đầu tiên mình chép tài liệu và chắc cũng là lần cuối cùng).

Có lẽ năm đầu tiên với mình điều mình học được nhiều nhất đó là biết cách ăn nói về triết học và Ngoại ngữ | Lào. Trong lớp mình lúc có 11 bạn đến từ Lào. mình thấy tò mò vì họ nói tiếng việt rất tốt. mình bắt đầu lên mạng tìm kiếm tiếng Lào và những câu thông dụng. Sau vài ngày mình bắt đầu nói tiếng được vài từ tiếng Lào, tập nhớ tên các bạn đó. Bắt đầu chơi thân với vài bạn trong lớp Và còn kể chuyện cười cho các bạn đó vì đơn giản tồi thấy ngữ pháp của họ cũng gần giống tiếng Việt. Chỉ cần biết nhiêu từ và phát âm được gần giống một tí rồi ghép những từ đó lại với nhau sẽ tạo thành câu. Biết càng nhiều từ sẽ tạo ra được các câu khác nhau nhưng cùng một nghĩa và có thể chế từ tiếng việt sang tiếng Lào

Bắt đầu đam mê với đam mê lập trình.

Năm 2 của đại học có thể là năm thành công nhất với mình về khoảng thời gian đại học. C# ngôn ngữ mà khiến mình đam mê hay say đắm nó khi lần đầu tiên mình tiếp xúc. mình bắt đầu một ý tưởng đó là xây dựng một phẩn mền về quản lý bán giày (lúc đó mình rất thích những đôi giày). mình bắt đầu nghiên cứu và viết.

Lúc đó tìm keyword với mình là rất khó. mình còn phụ thuộc nhiều vào Tiếng Việt về từ khóa. mình muốn làm gì hay tìm gì lại dùng tiếng việt và trình độ đọc code của mình cũng chưa tốt. mình tìm được rất nhiều tài liệu nhưng nó là VB.net nhung mình thấy có điểm tương động giữa chúng. Thế là mình lên mạng dùng một công cụ chuyển đổi từ VB.net sang C#. mình bắt đầu với những bước nhỏ sau đó cho đến khi hoàn thành 3 tháng sau.

mình muốn phần mền mình có tính năng này, tính năng kia... Đó là lúc mình hiểu đệ quy là gì . Bấy giờ mình đánh id bằng index tăng dần mình dùng try and catch để bắt lỗi nếu lỗi xảy ra sẽ gọi lại hàm cũ và cộng thêm 1 đơn vị cho đến khi hết lỗi (mình phải làm như vậy vì lúc đó kiến thức mình chưa tốt và nguyên nhân là do khi nhập sản phẩm vào họ có thể xóa sản phẩm đó đi nên độ dài của mảng sẽ không trùng với index as id nên sẽ sinh ra lỗi). mình nghĩ ra là sử dụng HashTable cho phân chia màu để tạo ra id cho những đôi giầy. Ví dụ 00 là màu trắng 11 là màu đen và 01 là trắng đen 22 là màu đỏ hay 12 là đỏ đen... mình đi siêu thị ở quê mình Tam Kỳ mình thấy có máy quét mã code. Tích - thế là tìm ra sản phẩm thế là mình về nghiên cứu về nó. Code128 là từ khóa mình tìm ra để thức hiệu chức năng đó.

Sau hơn 3 tháng vất vả. Nghiên cứu đủ trò trên đời và làm giúp bài tập của vài bạn trong lớp mình hiểu C# là gì? Là một thứ thú vị nhất để bắt đầu với lập trình. Phần mèn hoàn thành. mình chưa thấy bao giờ mình làm được điều gì thú vị đến thế. Mình làm ra được thứ mà có thể đem bán ra thị trường. Kaka 😃.

Lần đầu tiên cảm thấy mình là học sinh giỏi.

Trước giờ mình chưa bao giờ thấy mình giỏi thật sự. Luôn có cái gì đó khiến mình gom mình lại và không phát huy hết khả năng của mình. Đó là lần đầu tiên mình đạt được nhiều điểm cao như vậy. SQL mình được điểm cao và cả C# mình cũng được điểm cao... Điểm số với mình nó giông như một sự biến đổi thần kỳ từ năm 1 đến năm 2. mình vẫn nhớ điểm số kỳ đó mình được trong top 3 của lớp. mình nói không phải để tự khen mình hay hoan nghiên mình. mình chỉ muốn nói là những gì bạn làm bằng đam mê của mình thì bạn sẽ đạt được kì tích.

3 Tháng hè và nghiên cứu đa nền tảng.

Với mình C# nó là cái gốc rễ đầu tiên. Nên từ đó mình phải từ nó phát triển ra cái mới.

Với mình bắt đầu là winform. Đây cũng có thể nói là công nghệ đầu tiên để mình bắt đầu với công nghê. Nhưng lúc đó mình hiểu ra một điều winform nó không được đẹp nó không khiến người dùng bị lôi cuốn vào sản phẩm. mình lại đi tìm cái mới. mình tìm đến wpf của c#. Nó khiến thoát khỏi sợi dây rành buộc winform. mình bắt đầu nghiên cứu về nó. Rồi bắt đầu xem MVC là gì sau đó đến MVVM, rồi đến Entity Framework và linq. mình chỉ đọc tài liệu về nó không đi sâu.Rồi mình thiết nghĩ: "Tại sao không có cái gì viết một lần mà có thể chạy ở mọi nền tảng". mình đặt chân đến xamarin.

Cơ sở dữ liệu real-time và Firebase.

Lúc đặt chân trên mảnh đất Xamarin mình luôn nghĩ tại sao mình phải làm dữ liệu mà nó không động (static or local). mình bắt đầu đi tìm kiếm database mới để thay thế cho sql truyền thống và trong khi mình lại rất am hiểu SQL. Google sheet sau nhiều ngày đi tìm. Tại sao khi họ nhập liệu ở bản này xong thì người cùng được chia sẽ sẽ thấy sự thay đổi (Tò mò). Đi tìm một thứ gọi là json (khi chưa biết đến API là gì). Api google sheet được tích hợp vào Xamarin. Nhưng có vấn đề. Đó là nó không stream (đây là khi viết bài này mới có đủ trình độ để nói). Mỗi lần muốn xem dữ liệu cập nhập và bấm vào 1 button hoặc gọi lại. Lại đi tìm cho đến azure và về với firebase.

Firebase là con đường để đánh đổi..

Xamarin mà đi với azure thì quá tuyệt vời. Nhưng mình thấy nó khó thế nào đó, chắc tại mình ngu ngốc quá. Thế là mình chon firebase. Lại có vấn đề!! mình là một kẻ ngốc không hiểu được bản chất của vấn đề lúc đó. mình tìm trên mạng vài ngày và hỏi vài người thì cũng không có thư viện nào để cho firebase và xamarin tại thời điểm đó (Tại thời điểm này mình muốn dùng những thứ mà có sẵn hay đơn giản hơn mình không đủ trình độ để hiểu hay làm một cái gì đó).

Firebase và angular những bước đầu tiên.

Bắt đầu với mình là ionic . Ionic lúc đó với mình là bắt đầu để đưa mình đến sự real-time. mình chỉ biết dùng những thứ mình tìm ra còn chưa bao giờ mình hiểu nó là gì!. Ionic và ứng dụng đầu tiên. Thật tuyệt vời với firebase và ionic.Cho đến khi mình thấy tại sao lại chỉ viết cho phần mền hay dùng một cái khung nào đó? (cuộc sống mà luôn tò mà và thay đổi theo những cái tốt đẹp hơn).

Đơn xin việc đầu tiên.

Xin chào mọi người.
Mình tên là Huỳnh Nhân Quốc.
Mình viết mấy lời này để mình xin đúng việc mình đam mê.
Hiện tại mình đang sống tại Tam Kỳ.Mình xin kể về cuộc đời mình tí cũng giống như tiểu sử và ước mơ của cuộc đời mình.Mình từng đi bộ đội 2 năm.Sau đó mình về có nghiên cứu Blogger và có chút kiến thức về HTML và CSS.Và mình thi đậu đại học Quảng Nam.Năm đầu tiên học tại đại học Quảng Nam thực sự mình không học được gì ngoài mình có mấy người bạn Lào(mình nói được một ít tiếng Lào).Năm tiếp tiếp mình bắt đầu học C#(viết ra phần mền quản lý bán giày).Rồi mình nghĩ có cách nào mà viết một lần để chạy khắp các nền tảng không?thế là mình biết đến xamarin,trong lúc nghiên cứu xamarin mình lại biết đến CSDL Azure(nhưng mình cố học thế nào thì mình vẫn thấy Azure khó hiểu)rồi mình tìm đến CSDL mới đó là Firebase(mình không biết tại sao khi mình nhìn vào Firebase nó giống như là thứ mà bấy lâu này mình đang tìm),thế là mình bắt đầu đi học về nó,mình bỏ xamarin để chạy theo nó thử,thế là mình nhảy vào Android(dù mình viết được chương trình chạy tốt nhưng mình thấy Android nó vẫn chưa tối ưu và chưa làm được điều mình cần đó là viết một lần chạy trên đa nền tảng).rồi mình lại đi tìm kiếm đến angular và ionic(rồi mình cũng dành thời gian viết chương trình)chạy tốt rồi mình lại thấy ionic chạy trên di động rất đẹp nhưng chạy trên web thì xấu tệ,sau đó mình tìm đến cordova(dù nó đã đáp ứng hết những yêu cầu trên nhưng mình vẫn thấy nó rắc rối).Thể là mình tìm đến cái thứ đáp ứng hết tất cả PWA(progressive web app),thế là mình nghiên cứu và làm ra dự án này.
https://pizza-box88.firebaseapp.com/
Dự án này gồm:
- Angular.
- Firebase.
- Bootstrap + Material Design (HTML + Css) .
- PWA(progressive web app).
Tiếp theo đây là những lời thật tâm của mình.
Lúc mình làm những việc trên là mình vừa đi học vừa đi làm.(mình làm thêm mỗi tháng được hơn 3triệu một tí).những gì mình học ở trên không học được ở trường nên mình đã nghỉ học vì mình thấy trường học không thể đưa mình đến nơi mình muốn đến.mình là thêm một thời gian có đế dành được 1 số tiền thế là mình nghỉ làm(dù công việc tốt,học hành ổn định điểm thi trung bình của kỳ trước mình là 8.16 xếp thứ 5/46 ) nhưng mình thấy điểm số không quan trọng,quan trọng là học được những gì.Vậy là mình bỏ học,bỏ làm mình quyết định theo đuổi đam mê của mình.Mình định thuê một căn trọ nhỏ ở gần trường mình để vừa nghiên cứu vừa trao dồi thêm tiếng anh để thêm 3 tháng nữa mình xin việc nhưng cuộc đời không ai tính trước được mình đã chuẩn bị hành trang mọi thứ (quần áo,vật dụng...) nhưng mình không kiếm được trọ thuê.Nên mình nghĩ mình nên đi xa thì hơn.
Mình viết những lời này để xin một công việc đúng với những gì mình thích,có liên quan đến Angular,Bootstrap hoặc Firebase...
Bây giờ mình đã từ bỏ hết tất cả mọi thứ để theo đuổi đam mê của mình vì mình nghĩ :"Nếu mình làm công việc mình đam mê,thì đó đâu phải là đi làm".
Mình muốn xin làm sinh viên thực tập hoặc thử việc ở Đà Nẵng với những gì mình đã trình bày.Và mình cũng có thể đi Sài Gòn.

Từ bỏ và đánh đổi để theo đuổi đam mê.

Bạn có từng hỏi mình là bạn học đại học vì gì chưa? Có những người đi học đại học chỉ vì cái bằng. Bạn có bao giờ tự hỏi mình : " Bạn đang học vì cái gì?". Nêu bạn học vì đam mê đúng ngành mình thích thì điều đó thật tuyệt vời và tuyệt vời đó lại là thứ bạn đam mê. Công nghệ thông tin là một ngành mình thích nhưng những gì mình học thì lại không?. mình từng hỏi mình học những cái đó làm gì? "Hãy học vì trái tim mình"

Con đường bạn chọn không phẳng như những gì bạn nghĩ..

Năm đó hay có thể nó là gần mùa xuân năm 2018. Một đứa học sinh tốt trong lớp, điều kiện ổn định và đi làm thêm có tiền ổn định nhưng lại từ bỏ. Bỏ học, bỏ làm trong khi tiền đi làm có thể dư trả tiền học, mua sắm đủ thứ. Vậy lại từ bỏ để đi làm một công việc lương không bằng làm thêm? Vậy vì cái gì? Có phải cái mà gọi đó là đam mê hay không? Hay là cái mà mình theo đuổi hay không?.

Sài Gòn 2018,vào dự án. Những gì mình học ở trường lại không có cái nào áp dụng được. mình được làm việc với Angular điều đó thật tuyệt vời. Nhưng chỉ làm làm giao diện thôi. Nhiều thứ hay quá nhiều thứ mình không hiểu đó là gì?. mình đọc và đọc tài liệu hằng ngày nâng cao code của mình và đi xem code người khác code. mình giống như con ếch vừa ra được khỏi miệng giếng hay con chim non vừa nhảy ra khỏi tổ. Cái gì hay bất cứ thứ gì mình đều hỏi. Nhưng mình chưa bao giờ thấy thất vọng vì điều đó vì đơn giản là muốn biết phải hỏi muốn giởi phải học. mình nỗ lực hằng ngày để đọc những code khác nhau cho đến khi tự tin rằng mình có thể tối ưu nó.

Những thất bại đầu tiên và bài học.

" Thất bại là điều không thể tránh khỏi nhưng sau những lần thất bại mình thấy thế nào đó mới là điều đáng học hỏi." Những dự án website đầu tiên và bài học đầu tiên. Bắt đầu cũng nhận làm website và tự xây dựng website cho riêng mình. Nhưng website mình thì SEO không tốt. Trong khi website mình nhận làm thì SEO ổn định. Mình mới nhận ra rằng SEO là một vũ khí quyết định để làm website.

Nghiên cứu là từ mình rất thích. Nghiên cứu seo website, seo facebook và seo youtube. Nhưng quan trọng nhất vẫn là website. Đọc tài liệu rất nhiều và xem rất nhiều video cho đến khi hiểu được một điều đơn giản mà hơn gần 4 năm qua đi tìm (lúc bắt đầu mình viết blogger,lúc đó mình nghe nói về SEO rất nhiều, xem rất nhiều những chẳng hiểu nó là gì.) "Bạn cứ mãi đi tìm, tìm cho đến khi bạn tìm được. Mình không cần biết mình phải mất bao nhiêu thời gian chỉ cần tìm được đó là điều tuyệt vời."

Chuyến đi đầu tiên được người khác tài trợ nhờ website. Mỗi con người đều có một cơ duyên nào đó. Có lẽ với mình đó là một cơ duyên hay là một cơ hội. Trong một trong những website mình làm ra lại có một website lọt vào tầm mắt một người nào đó mà họ yêu thích. Băng Cốc (Thái Lan) | Luangprabang (Lào) | Hà Nội (Việt Nam). Đó là một sự trải nghiệm tốt và một chuyến đi tuyệt vời.

Có những chuyện nên im lặng..

Trong 5 tháng trời. mình im lặng để làm gì đó và chơi game. mình muốn trả lại cho mình tuổi thơ đã đánh mất. Có những điều có nói ra cũng rất khó nói. mình tự thử thách bản thân mình có thể ngồi máy tính đến mức nào. mình nhớ có một lần mình ngồi khoảng 24 tiếng trừ thời gian ăn uống nhưng một lần chơi game mình thử thách mình liên tục là được khoảng 17 tiếng. "Có những giới han mình phải vượt qua vì mình phải vượt qua được chính mình."

Nghiên cứu và phát triển công nghệ website.

Progressive Web Apps | PWA (Ứng dụng web tiến bộ). Nó không phải là Native App (Ứng dụng gốc) vs Hybrid App (Ứng dụng lai) mà nó là là Web Apps (Ứng dụng web) và đơn giản là web. Nhưng web thì chạy được cái gọi là đa nền tảng và mọi hệ điều hành.

Có lẽ mình không thể nói hết điều tuyệt vời về nó ở thời điểm hiện tại. Nó đang dần khiến mọi thứ đơn giản hơn, nhanh hơn và hiện đại hơn. mình không biết PWA có phải là niềm đam mê hay đích đến cuối cùng không? Nhưng với mình nó là một công cụ tuyệt vời tại thời điểm hiện tại. Vừa mới gần đây mình thấy nó còn tuyệt vời hơn khi có thêm Trusted Web Activity | TWA (Website hoạt động đáng tin cây ) và bạn còn có thể đăng nó lên Google Play.

Tối ưu, hiệu suất cho Angular Progressive Web Apps.

SEO vấn đề khiến người khác đau đầu hay đầu đầu hơn tại thời điểm hiện tại mình học Angular. Muốn SEO thì phải Server-side Rendering (SSR). Nhưng điều đó có tuyệt vời không?

Hiệu xuất Angular lại vô cùng không tốt lắm ở bản v7( mình viết đoạn này ở năm 2019). Hằng ngày mình vẫn mong Ivy Angular đi vào thực tế trong thời điểm hiện tại.

Điều dẫn mình đến JAM Stack.

"Mọi điều đều phát triển theo sự tự nhiên của nó, khi bạn thấy tốt rồi bạn lại muốn tối ưu hơn". Hiệu suất hay tốc độ là điều tiếp theo cần nghiên cứu và học hỏi. mình đi tìm thứ như vậy.

Khung xây dựng trang web nhanh nhất thế giới..

Khi mình đang đặt chân mình trên backend bằng golang. Hằng ngày mình xem rất nhiều video hay đọc tài liệu về golang. Golang một phần sức mạnh back-end của google. Nó khiến người khác say mê về tốc độ request hay currency. Rồi mình cũng nghiên cứu về golang template. Cái gì đến rồi cũng đến! Gặp goHugo.

Cái gì trước mắt cũng tò mò. Thế là vào mò xem nó làm gì và làm cái gì. Cái nào cũng có cái hay cũng dạy mình một bài học. Nó đưa mình đi rất nhiều kể cả làm sao để triển khai progressive web apps với nó. Hiểu được nhiều điều về nó và nó cũng đưa mình đến gặp JAMstack.

Có lẽ mình không thể nói hết điều tuyệt vời về nó ở thời điểm hiện tại. Nó đang dần khiến mọi thứ đơn giản hơn, nhanh hơn và hiện đại hơn. mình không biết PWA có phải là niềm đam mê hay đích đến cuối cùng không? Nhưng với mình nó là một công cụ tuyệt vời tại thời điểm hiện tại. Vừa mới gần đây mình thấy nó còn tuyệt vời hơn khi có thêm Trusted Web Activity | TWA (Website hoạt động đáng tin cây ) và bạn còn có thể đăng nó lên Google Play.

JAMstack và tiếp tục nghiên cứu.

Bạn có thể tìm kiếm từ khóa JAMstack nhiều hơn ở trên mạng. Và mình chỉ nói đơn giản JAM và viết tắc của J(JavaScript) - A(API) - M(Markup). Lượn đi lượn lại danh sách các trình tạo trang tĩnh cho các trang web JAMstack.

Jekyll(Liquid- Ruby), Nextjs(React), Hugo(go), Gatsbyjs(React), Nuxtjs(Vue)... Hugo mình đã đến rồi mình sẽ không đến nữa trong phần này. Trong các ứng viên trên mình thấy thú vị với Gatsby. Gatsbyjs : Tốt hơn, nhanh hơn và thông minh hơn. Ấn tượng! Khi bạn đặt chân mình lên trang chủ của Gatsby bạn sẽ bị choáng ngợp với tốc độ tải trang của một trang Single Page App. Nhưng cái nghiên cứu cũng phải nghiên cứu. Xem nó hoạt động thế nào? Xong!

"Hai con đường lại đưa mình đến một đích đến tuyệt vời hơn".

Đến một thời điểm nào đó bạn sẽ nhận ra được khả năng của mình làm được gì?. Khi mới bắt đầu bạn lại thích dùng những thứ có sẵn cho đến khi bạn thấy những thứ có sẵn đó lại không tuyệt vời bằng những thứ mình tự xây dựng nên. " Framework là sẽ phát huy hết tác dụng tuyệt vời của nó khi bạn hiểu hết được nó". mình không thích học nó mình thích tạo ra nó. Website đến một thời điểm nào đó nó sẽ nhanh nhất và tối ưu nhất. Với mình tại thời điểm hiện tại mình đã đủ hiểu biết để xây dựng lên nền tảng cho mình phục vụ những mục đích yêu cầu mình cần.

Bài viết trên được viết ngày 19.04.2019

Hôm nay, ngồi đọc lại những gì mình đã trải qua. Mới thấy được, tuổi trẻ mình là một sự kiên trì bền bỉ không ngừng nghỉ. Nhớ khoảng thời gian đó, thời gian đã đánh mất của tuổi trẻ. để theo đuổi cái đam mê của chính mình. Không mentor, không người dẫn lối. Chỉ nghe theo con tim mình mách bảo. Đi về phía trước, phía được gọi là cuộc đời. Cảm ơn bản thân đã ở đó, đã cố gắng rất nhiều. 🥰

Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc
Hình ảnh thời trẻ của Huỳnh Nhân Quốc

Đời người như một giấc mộng như cánh chim trời.
Không biết mình đi về đâu hay lạc về phương nào.
Cuộc đời cứ mãi đi tìm,tìm gì?rồi cuối cùng được gì.
Không có gì sai chẵng có gì đúng.Mộng đời,mộng người tựa như thoáng mây trôi.
Bao nhiêu năm qua nhìn lại,cũng chỉ là đời.

Những năm tháng cho phát triển phần mềm

Năm tháng là cả một quá trình. Con người cố gắng bao nhiêu,tìm kiếm bao nhiêu mong muốn bao nhiêu thì phải biết mình đang cố gắng về những gì... Hai năm cho một vesion đơn giản đầu tiên là một nền tảng từ website đến software. Sự im lặng của đôi chân đi trên con đường vắng hay tiếng bàn phím vang lên từng hồi trong những quán coffee đông nghẹt người qua. Ngày hôm nay vẫn còn cố gắng là vẫn còn vui. Những năm đại học mình viết bằng c#, sau đó là Angular, thời gian sau mình viết bằng Framework chính mình và cho đến viết bằng vanilla js. Nhiều năm trước mình sử dụng Firebase, bây giờ mình sử dụng server của chính mình. Nhiều năm trước mình viết một phần mềm cho một người dùng, bây giờ mình đang cố viết nó cho một tập người dùng.

Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc Phần mềm coffee được phát triển bởi Huỳnh Nhân Quốc

Những giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên má
Trái tim lo lắng sẽ ngày càng trở nên nhân hậu và ấm áp
Cuộc đời đã trải qua bao nhiêu đau khổ rồi?
Cho dù cuộc sống này có khổ đau,mệt mỏi.
Chỉ cần có người luôn bên ta vậy là đủ rồi, đó chính là sống
Những đau khổ ta phải chịu những giọt nước mắt ta rơi, những con đường ta đi.
Mục đích cuối cùng là có một người luôn bên ta.
Vấn đề duy nhất của chúng ta là đôi lúc ta không đủ quyết tâm.
Sống lâu như vậy,nhiều điều tự nhiên sẽ hiểu ra.
Đối với mình, trong lòng luôn mang hy vọng có người ở bên.
Vì vậy ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Đời người khổ đau như vậy,mỗi người chúng ta cũng cần có một người bên cạnh
Luôn ấm áp vỗ về,luôn hỗ trợ cho nhau và là nơi mình có thể dựa dẫm.
Mong đời này có thể tìm được nguyện ý này. "

Câu nói đau đớn nhất trong đời bạn là gì?


Với mình là :"Hãy ra ngoài khi trời còn sáng."
Có cô bé hỏi mình rằng:"Anh làm nghề gì vậy?". mình thật sự không biết trả lời cô ấy mình làm gì? Researcher, coder, developer, designer ,blogger hay SEOer... Trước đây mình sẽ nói là master( người hướng dẫn hoặc người giàu kinh nghiệm - 10,000 giờ cho một lĩnh vực ). Nhưng mình nhận ra rằng, mọi người mình tôn trọng lại đem từ đó ra để đùa cợt hoặc khiến mình buồn rất nhiều. Có người nói với mình rằng "Master tào lao". Không sai, thật sự là vậy. mình thật tào lao, mình thật không thể tìm ra định hướng cho chính mình trong nhiều năm qua hoặc 5 năm qua mình đã tìm ra rồi. Những gì mình thấy đã thấy rồi, những gì mình hiểu đã hiểu rồi, những người cần gặp đã gặp rồi và những gì mình biết đã biết rồi. mình nhớ lại những ngày mình lao đầu vào nghiên cứu một cái thuật toán chỉ là để chuyển HTML to JSON. 15 ngày xuyên đêm, không biết hại sức khỏe mình bao nhiêu lần. Và những ngày chỉ ngủ vài tiếng để cố gắng làm cái gì đó,thật là chẳng còn tương lai. Những ngày tháng 12 tiếng - 16 tiếng - 21 tiếng - 27 tiếng bên một cái màn hình nhỏ cũng chẳng thể hiểu được nổi. mình thương mình, thương cái bản thân mình, thương thời gian mình bỏ ra để ngồi bên một cái máy tính nhiều hơn bất kì người nào mình biết đi bộ."Hãy ra ngoài khi trời còn sáng" đó là một câu nói của lòng mình luôn nhắc nhở bản thân mình rằng:" Hãy ra ngoài khi còn sáng, hãy ra ngoài để còn thấy mặt trời". 5 năm qua mình chẳng biết làm gì ngoài 2 từ nghiên cứu, mình nghiên cứu gì, mình cũng chẳng biết. Tài liệu mình đọc rất nhiều. code mình viết rất nhiều và cả từ ngữ mình viết cũng rất nhiều. Nhưng nhiều đến đâu đi nữa nó cũng chưa mang đến cho mình cái gọi là kết quả. Nhưng mình không bao giờ từ bỏ, mình luôn không ngừng cố gắng, nhưng mình luôn tự hỏi mình rằng:" Cố gắng vì cái gì?". Thật sự bây giờ không quan trọng. Bây giờ mình có thể sống với những gì mình nghĩ, những điều mình làm với mình như vậy là quá đủ rồi. mình có rất nhiều cơ hội nhưng mình đều buông bỏ, không phải vì mình không muốn nắm lấy mà vì mình không biết cách nào để nắm lấy. mình là một người nghĩ nhiều và cảm xúc cũng rất nhiều. Tam Kỳ một thành phố nhỏ nơi mình sinh ra và lớn lên. Người khác chọn cách ra đi,còn mình chọn cách trở về. mình có rất nhiều cơ hội và nhiều thứ nhưng mình lại chọn cách buông bỏ. mình nhận ra rằng 5 năm qua mình đã làm khổ rất nhiều người nhưng 5 năm ấy mình đã thầm lặng giúp người khác thế nào, mình cũng tự mình thấy được.
Có người làm việc vì tiền.
Có người làm việc vì đam mê.
mình làm việc vì hạnh phúc.
Nếu bây giờ ai hỏi mình làm nghề gì?. mình sẽ trả lời là:"Multipotentialite ( Kẻ lông bông )".
“Thương gì một kẻ lông bông.
Trong tay kẻ đó lại không có gì.
Mơ gì đâu chuyện ngày mai.
Tương lại chẳng có, mưu cầu lại không.”

Hãy lên mạng sreach "Dao Coffee". Từ khóa đó mình đứng top 1 google. mình không ngại để khoe thành tích đó. Những việc mình làm còn nhiều hơn. Thiết kế - bạn có thể thấy những thiết kế của mình trên fanpage, profile hoặc nhiều thứ khác. Nếu mình đã làm gì mình sẽ làm nó trở nên gần như là hoàn hảo. mình là vậy. Lập trình viên ư? mình là một coder. Viết ra một thư viện Css riêng, Code web nhưng không còn code HTML nhiều. mình tự viết ra một nền riêng. Nhiều người nghĩ mình điên dại. Đúng vậy mình điên dại. mình vẫn nuôi ước mơ của mình dù đôi lúc nó làm mình thấy chán nản nhưng con đường của mình là không từ bỏ. mình thực chất không cần những cái gọi là CEO, CTO điều mình cần duy nhất là sự tin tưởng. Những cái "hữu danh vô thực" đó. mình chẳng mấy mặn mà. Bây giờ mình không còn gì cả, mình đã cho đi tất cả và không có gì để mất nên sẽ dạy mình một điều rằng. Đôi tay trắng không phải nhúng chàm thì việc gì cũng làm. Vì nhiều thứ trên đời.
Thật sự trên đời này không nhiều người tin mình. Nhưng mình luôn nhắc nhở mình rằng:"Phải luôn tin bản thân mình". 5 năm là con đường rất ngắn để đi đến nhưng những trải nghiệm đó bạn thấy thế nào? Nhìn thấy sự cố gắng của bản thân hằng ngày, làm được nhiều việc và không bao giờ ngừng tin tưởng bản thân là con đường duy nhất dù thành công chưa đến. Nhưng "tuyệt vọng" thì cần gì gọi là thành công? Cố gắng và cố gắng hơn nữa.
Vậy mình làm gì?
mình biết code(golang), viết web ứng dụng, handle ubuntu server, code tất cả mọi thứ có chip xử lí. Design - nhưng mình thật sự không giỏi lắm. mình chỉ giỏi UX design (một từ ngữ mọi người rất lạm dụng kể cả mình ). Nghiên cứu phát triển nền công nghệ. mình đã từng dự đoán rất nhiều việc của một nền tảng sẽ xảy ra và nó thật sự xảy ra. mình mất 5 năm để nghiên cứu một nền tảng mình đang làm. mình thấy đó là may mắn. SEOer, mình đã bỏ tiền ra để test bot của google, hiểu được cách hoạt động của nó dù đó là những khoản tiền cuối cùng của mình. Kiến trúc hóa hoặc tối ưu hóa - đây là việc mình làm rất nhiều,rất nhiều trong thời gian của mình. mình nhận ra rằng sự trí lặng thường bắt nguồn từ sự gọn gàng. Thật sự có nhiều từ ngữ mình tự sáng tạo ra, và chỉ có vài người mới chỉ có thể giải thích cho bạn hiểu.

Khởi nghiệp và những người bạn.

Năm 2019. Một dịp tình cờ mình gặp một người bạn là Parker. mình vẫn nhớ lần đầu mình gặp cậu ấy.
Cậu ấy chào mình.
- Hi.
- Hi.
- What are you doing?.
- Pồ rô gờ rem ( Tiếng anh của mình ).
- What is your programming language?
mình chau mày nhưng cũng trả lời là Golang. (Vì nhiều người nước ngoài cũng biết lập trình ...) Sau đó chúng mình nói chuyện. Câu chuyền về những dự định sẽ làm. mình vẫn nhớ lúc đó, lần đầu mình gặp cậu ấy. Tiếng anh của mình lúc đó rất tệ bây giờ cũng vậy =)). Chúng mình nói chuyện bằng Google Translate rất dài và lâu. Chúng mình nói rất nhiều về khởi nghiệp. Lúc đó mình đang nghiên cứu sẽ viết nền tảng của chính mình. mình nói với cậu ấy là mình sẽ về quê dành thời gian nhiều cho nó. Vì nó là ước mơ của mình. mình không biết giải thích nó là gì nhưng nó là một nền tảng của riêng mình. Rồi câu ấy khuyên mình. Hay là chúng ta khởi nghiệp. Cậu ấy nói với mình, cậu ấy có một người bạn là designer.
Thế là bộ 3 chúng mình thành lập.
DIMODO ra đời. Chúng mình gặp rất nhiều khó khăn ở đầu. Chúng mình thường tranh luận về tên, các việc sẽ làm và ứng dụng sẽ đưa ra giải pháp gì.
Nếu ai đã từng biêt về Agile (Agile Software Development) trong phát triển phần mềm thì trong startup có một mô hình nổi tiếng đó là MVP (Minimum viable product). Cậu ấy là một người giỏi có tầm nhìn lớn, biết cách làm việc và quan sát thị trường. Chúng mình có nhiều về những tranh luận chung nhưng những công việc riêng chúng mình đều làm tốt. Chúng mình thường có tranh luận về những luận điểm riêng, chúng mình đều có ý kiến riêng về mình. Paker thì luôn muốn hướng đến tinh thần khởi nghiệp và tạo ra sản phẩm. Lychee cô ấy đơn giản hơn là muốn làm những thiết kế đẹp về sản phẩm của mình. Còn mình chỉ mong muốn viết nền tảng của chính chúng mình. mình đã từng nói rằng:"Một sản phẩm có thể thất bại nhưng một nền tảng tốt sẽ tạo ra một sản phẩm tốt hơn.". Trong khởi nghiệp luôn có thành công và thất bại nhưng chúng ta thất bại và học gì từ những thất bại đó thì là thành công của chúng ta.
Quay trở lại với "Din Din" là tên nhóm của chúng mình. Vì mình không biết tiếng anh và rất ngại về tiếng anh của mình nên khi làm việc mình thường dùng tay chỉ vào màn hình nhau để làm việc. (Din din tiếng trung có nghĩa là tinh tinh). Parker là người Hàn, Lychee là người Trung và họ đều đi học ở nước ngoài. Tiếng anh của họ rất tốt chỉ có mình là tệ. Chúng mình thường đùa nhau và nói với nhau về những câu chuyện, giải trí như những người bạn tri kỉ.
Rồi cái gì đến cũng đến. 2020 Lychee trở về quê của cô ấy Vũ Hán. mình trở về quê đón tết. mình nghĩ năm này là một năm đẹp để khởi nghiệp vì nếu mình cố gắn thì năm này mình sẽ học hỏi được tiếng anh tốt. Nhưng đại dịch xảy ra, chúng mình mỗi người ở một nơi. Chúng mình không còn kết nối nữa. Vì mình không thể tương tác tốt nếu không gặp nhau vì chũng mình rất khó hiểu và giải thích. mình quay về quê lúc ấy và không biết làm gì tiếp theo. mình bắt đầu xây dựng những viên gạch nhỏ nhất cho nền tảng của mình. mình bắt đầu xây dựng từ đó. mình đã xóa rồi viết không biết bao nhiêu lần, không biết đã tái cấu trúc bao nhiêu lần nữa nhưng mỗi lần mình đều biết rằng nó đã tốt hơn. Từ những render template code đầu tiên cho đến những css được cấu trúc lại cho đến các bản thử nghiệm Javascript. Cho đến con trỏ gốc và các bản thử nghiệm database. mình không có lựa chọn nào khác là tự mình làm tất cả từ UI/UX design cho đến Admin Database và Backend control. mình không biết mình đã thức bao nhiêu đêm mất ngủ vì những thứ điên rồ gì nữa nhưng tất cả chỉ là thử nghiệm và thử thách. Có thể bạn thấy mình làm ra một cái gì đó, bạn không hiểu nó là gì thì hôm nay mình nói một chút về nó.
mình viết ra những website đơn giản cho đến phức tạp để mình biêt được nhận thức của các bộ máy request. Vậy điều đó để làm gì?
- Thử nghiệm SEO và thu thập thông tin thụ động. ( Search Engine Optimization & Passive Collection Data). Nó không phải là Crawl data vì nó không phải là tự động, nó là thụ động nên chỉ thu thập những gì người dùng cần để đem đến cho người dùng đầu cuối.

Hành trình khởi nghiệp của Huỳnh Nhân Quốc Hành trình khởi nghiệp của Huỳnh Nhân Quốc Hành trình khởi nghiệp của Huỳnh Nhân Quốc Hành trình khởi nghiệp của Huỳnh Nhân Quốc Hành trình khởi nghiệp của Huỳnh Nhân Quốc Hành trình khởi nghiệp của Huỳnh Nhân Quốc Hành trình khởi nghiệp của Huỳnh Nhân Quốc Hành trình khởi nghiệp của Huỳnh Nhân Quốc Hành trình khởi nghiệp của Huỳnh Nhân Quốc Hành trình khởi nghiệp của Huỳnh Nhân Quốc Hành trình khởi nghiệp của Huỳnh Nhân Quốc

Trở về quê và làm lại từ đầu.

Mùa xuân năm 2020. Không còn nhiều tiền trong túi. mình bắt đầu nghĩ làm sao để kiếm tiền. mình nhận ra rằng mình không thấy thấy cái khổ của gia đình bấy lâu nay. mình bắt đầu nghĩ mình nên làm cái gì đó. Có thể nuôi được bản thân là được rồi. Dù đam mê trong mình vẫn không ngừng hiện hữu.
Giao vặt Tam Kỳ với 15k.
Cứ thế mình tạo ra một fanpage nhận mua hộ, giao vặt Tam Kỳ. Chỉ cần đôi tay này không nhướm chàm thì mọi việc đều làm.
mình xin lỗi, xin lỗi mọi người, mọi người đã tin tưởng mình. Mọi người đã nghĩ mình sẽ làm được gì đó nhưng lại chọn cái nghề này. Xin lỗi một người đã dùng lời lẽ không tốt để khiến họ rời xa. Cũng chỉ vì cơm - áo - gạo - tiền. Giao vặt đi, Giao vặt Tam Kỳ đi, 15k thôi. Đã bao lần mình cứ lấy đó là động tự để vui với bản thân.
Cố gắng hơn nữa.
Khi bạn đọc bài này, có thể bài này đang được viết trên nền tảng của mình. Những gì mình viết đều là mình đã viết trước rồi sau đó khi xong nền tảng mình mới đăng. mình đã cố gắng nghiên cứu, đi theo con đường khó này. Con đường của sự cô đơn, đơn độc và từ bỏ rất nhiều thứ nhưng chưa bao giờ không nhắc mình cố gắng. Cố gắng hơn với những gì có thể làm và những gì đã lựa chọn.
Đam mê của mình là gì, việc mình làm là gì?
mình làm mọi việc để có thể kiếm được tiền, chỉ cần việc đó trong sạch, có thể giúp được người khác mình đều làm. Đam mê cuối cùng của mình là viết một nền tảng, nền tảng đó có thể giúp mọi người dễ hơn trong công việc là tốt rồi. mình có thể làm website, thiết kế, viết content và lập trình... nhưng mình chỉ muốn theo đuổi việc mình làm và kiếm tiền nuôi dưỡng bản thân để phát triển đam mê đó. Với mình vậy hạnh phúc quá rồi.

Năm 2020 mình đã làm được gì.


Nhìn lại quãng thời gian 2020, đó là thời gian mình cố gắng nhiều nhất trong 25 năm qua. Năm này có nhiều điều đến và đi, cố gắng nhiều hơn ,học hỏi được nhiều hơn,sáng tạo được nhiều hơn và nhìn nhận vấn đề hay hơn.
Và đây là những việc mình đã làm được.
- Giải quyết được 4 vấn đề lớn trong nền tảng gồm : DNS ( Domain Name System ) , Root Pointer, Diamond Problem, Architecturalize templates.
- Thực hiện những lời hứa cũ và làm được hơn 10 website ... cùng một số website nội bộ khác
- khoảng 200/365 ngày trắng đêm ( mình bị rối loạn giấc ngủ, có thể là bệnh nghề nghiệp hoăc giờ hành chính là từ 10h - 3h sáng nhưng lúc cao điểm thì ngủ 9h sáng ).
- Kiếm được tiền bằng nghề chính của mình và nợ server một ít . ( khởi nghiệp mà không bị lỗ cũng không tệ ).
- Viết được 25 blog cá nhân và một tập tiểu thuyết.
- Thiết kế được khoảng 10 logo và vài chục hình ảnh.
- Trừng phạt bản thân nhiều hơn về tâm hồn, thể xác, năng lực bản thân, suy nghĩ và thời gian bản thân ( Nguyên tắc là nguyên tắc )
- Vui vẻ nhiều hơn, buồn nhiều hơn, cười nhiều hơn, khóc nhiều hơn và "diễn" nhiều hơn.
Còn gì nữa ta ( không nhớ được nhiều nữa. )
Năm này như vậy với mình có thể là thành công. Với mình thành công không phải là kiếm được bao nhiêu tiền. Thành công với mình là những gì mình làm được và nhận được nụ cười của khách hàng cùng những phản hồi tích cực.

mình đã viết một Framework JS như thế nào?.

Đây có lẽ là điều ngu ngốc nhất mà mình có thể làm.
mình có gì, muốn gì và làm gì?
- Google ... Angular
- Facebook ... React
- Trung quốc ... Vue
- Còn mình chỉ là chưa có tên và cũng không muốn đặt tên.
mình thích code lập trình và làm những điều mình thích nên mình đã code một Framework JS.
Framework JS cũng không phải.
- Nó được kiến trúc thư mục theo Angular, viết dựa trên Web Component và OOP ( trong Javascript ).
Nhiều người họ code và họ cũng không biết code cái gì. mình không thích điều đó. mình thích quản lý code của mình, đặt từng cái tên và suy nghĩ thấu đấu và điều đó làm mình mất rất nhiều thời gian nhưng không quan trọng. mình đã làm được nó Framework JS đầu tiên của mình.
Sau nhiều bản thử nghiệm cuối cùng mình cũng đã có framework JS theo ý mình.
Không node_module, không thư viện và luôn hiểu mình đang code gì. Đó là những điều mình muốn.
Nhưng những gì cũng có khó khăn và kế hoạch.
Khó khăn đầu tiên đó là Javascript mình không tốt. Trước đây mình học C#, sau đó là Angular là typescript và tiếp đến là Golang và mình phải học lại javascript rất nhiều. Nhưng mình thích nó.
"Dù sao Javascript vẫn chạy"
Nó không giống như Golang ( ngôn ngữ chính mình dùng code backend ) và nó không hướng đối tượng hoặc quy tắc như C# or Typescript. Nó là ngôn ngữ hiếu kỳ.
- Khó khăn thứ hai là mình luôn một mình ( nhưng điều này lại là lợi thế với mình, vì nó khiến mình không quá suy nghĩ nhiều điều ).
- Khăn khăn thứ ba đó là tài chính. Nhưng không sao, vì mình dùng nó để kiếm tiền dù thị trường cạnh tranh rất khó khăn nhưng mình tin vào những điều mình làm.
* Những gì mình phải làm cho một framework JS.
- Router đó là điều mình phải làm đầu tiên. Nó là nơi phân phối router và làm sao để cho nó phân phối hợp lý.
- For Template, nó là một bước tiến để bạn thành phần cơ bản của lập trình basic. Giống như những thư viện hay framework khác, mình đã làm nó.
- Render là phần quan trọng nhất. Lúc đầu mình dùng template của javascript rồi nghĩ đến html của vài framework khác. Cuối cùng mình tự viết, loại bỏ trình dư thừa ra khỏi dự án. mình thích nó.
- Lazy loading, mình hiểu được framework hiện đại cần nó và mình đã viết nó theo cách mình muốn.
Tại sao mình làm như vậy và mục đích.
- mình cần một SPA cho những phần quan trọng trong nền tảng của mình như ứng dụng website và phần mềm website...
- mình muốn tối ưu hóa dự án của mình. mình muốn viết một lần và chạy ở mọi nơi và nhiều nền tảng. Nó giống như service của Angular nhưng không chỉ phân phối trong dự án, mình phân phối trong tất cả nền tảng của mình ( Vì mình cần nó để phát triển nhanh hơn và tái sử dụng nhiều hơn ).
- Nó là code sạch ( nhưng đúng vậy, nó là những gì mình code từng dòng và từng chữ, mình hiểu nó hoạt động thế nào nên mình sẽ fix bug.
- mình tin vào chính mình và những gì mình đang làm. Nếu mình sợ thì không làm và làm thì không sợ.
Trong giai đoạn tiếp theo, rất nhiều việc để làm nhưng hôm nay viết bài này rất vui vẻ.

Giấc mơ "độc lập công nghệ"

Sống trên đời này, ai không có những ước mơ, những hoài bão.
Ước mơ của mình trong đó là "độc lập công nghệ".
Độc lập công nghệ là hành trình mình muốn đi, mình muốn mình làm được một cái gì đó mà lòng mình theo đuổi.
Kiếp người này chỉ sống được một lần, lý tưởng đó phải cố hiện thực nhiều lần.
Từ nhỏ cho đến lớn lên và qua 20 tuổi đời mình tự tìm hành trình riêng cho riêng mình.
Công nghệ, nhiều lúc mình cũng không giỏi nó. mình chỉ biết rằng lần đầu tiên mình chạm vào đam mê đó là vào 6 năm trước.
Từ một cậu nhóc ham chơi mình lại trở thành người tò mò về công nghệ.
HTML đó là gì? đó là từ đầu tiên và ngu ngốc nhất mình được tiếp xúc với lập trình.
mình biết điều mình làm là nhỏ bé, nhỏ bé như chính thân phận của mình vậy.
Đã bao lần mệt mỏi, đã bao lần muốn từ bỏ nhưng luôn dặn lòng rằng "Hãy không ngừng cố gắng".
Ước mơ như một giấc mộng vô định, không biết giấc mộng đó có thành sự thật hay không. Nhưng yêu, chiều và sống trong ước mơ đó là hạnh phúc không thể đánh đổi.
mình luôn tự thấy đời mình may mắn dù có người đã từng nói với mình:" cuộc đời bạn đắng hơn ly coffee". Nhưng mình thích vị cafe, đắng nhưng thật, đắng nhưng chất và đắng nên làm mình luôn tỉnh táo.
mình vẫn tin một câu:"Nếu mình không có tài năng thì làm sao có may mắn". Ở ngoài đời mình là một người nói rất nhiều hoặc không nói gì. Vì những người như mình rồi chẳng mấy ai hiểu,mấy ai có thể giải bày.
Nếu là một lập trình viên thì cần gì phải viết lách. Nhưng viết lách là cách duy nhất mình có thể lưu lại cảm xúc của mình. Viết lách là cách mình có thể truyền đạt tư tưởng nhiều hơn. Nếu trong vòng 5 năm qua mình viết được nền tảng của mình thì mình đã không phải viết cả trăm hoặc nghìn bài "Only me". mình muốn viết như thế để có thể lưu lại nó. mình viết như thế để có động lực trên con đường lý tưởng này.
Cố gắng là cách ngày mai ta có thể dành lấy hoặc từ chối. Những người như mình ( những người trẻ ) chẳng biết làm gì để ngoài cố gắng để ngày mai tốt đẹp hơn.
Hành trang chúng mình mang trên vai có gì đâu ngoài nhưng đam mê và hoài bão đã đánh mất ở tuổi nào đó.
Tuổi trẻ là vậy, là sự tự cao, tự đại và những ước mơ muốn thay đổi thế giới này nhưng nhiều người vẫn khuyên mình đi rửa bát.
Hạnh phúc ở cái tuổi này là hằng ngày có thể làm được việc mình thích, có thể hạnh phúc nhỏ từ con tim nhưng những cái hạnh phúc nhỏ đó là động lực để thay đổi thế giới.
Nếu ta có thể ngắm hoa nở mùa xuân, nghe tiếng chim líu lo trên cành, nhìn từng cánh hoa rơi nhẹ trên mặt hồ phẳng lặng thì mùa đông hiện tại chỉ là một cơn gió qua người.
Mỗi ước nguyện "vứt" lên trời như đời người mơ mộng hạnh phúc. mình chỉ mơ có thể đem hạnh phúc cho mọi người và chính bản thân này là điều mình luôn khao khát và khờ dại.

Những dòng code đầu tiên viết cho nền tảng.

Khi ngoài kia đã có Wordpress, Shopify, Laravel, Flask, Spring... mình vẫn chọn con đường cho riêng mình. mình viết một nền tảng từ Golang ( Một ngôn ngữ từ Google ). Nó thật là ngu ngốc cho những ngày đầu tiên. mình vẫn nhớ những ngày đó với những dòng code đầu tiên. mình không biết đã xóa đi và viết lại những dòng code của mình bao nhiêu lần. Dù đôi lúc là ngu ngốc nhưng vẫn vui vì nó. mình đã từng code Angular và nhiều hơn thế nữa... cho đến khi mình chọn con đường của riêng mình ( Vanilla JS ). mình là một người cố chấp, mình thích chọn những gì mình có thể handle nó một phần nào đó. mình biết ngoài kia có trăm ngàn người với những công việc khác nhau nhưng 2 năm hoặc hơn không phải là thời gian một con người có thể bỏ ra để theo đuổi đam mê của mình. mình là một kẻ ngốc với bao dại khờ từ giao hàng, freelancer, làm website, quảng cáo facebook... mình làm nhiều hơn để kiếm tiền cho đam mê của mình. mình đã viết rất nhiều code từ CSS, Javascript và Golang, HTML... mình tự design và tự kiếm tiền trang trải cho đám mây của mình. You don't have to be great to start. But you have to start to be great! mình không phản biện về những nền tảng đã có sẵn. mình chỉ chọn con đường của riêng mình.

Một ngày mình nghĩ đến tiếp thị liên kết.

Bỗng một ngày mình nhận ra: "Tại sao mình không kiếm tiền online". như lúc đầu tiên mình đam mê về website. mình nhớ những ngày đầu tiên mình học website, mình dùng blogsport mình cứ mò rồi lên mạng học từ từ. mình học CSS và HTML sau đó lên xem theme của người khác rồi đem dán vào nó chạy là vui mấy hôm liền. Khi đó mình biết đến MMO. mình lên mạng đọc cái này, cái kia và nhiều hơn nữa. mình học từng cái nhỏ khi không có ai chỉ mình. mình cư tự học rồi viết cho đến khi mình không còn mê nữa vì nó không kiếm được tiền. mình nhớ lúc đó mình đọc nhiều bài, xem đủ bài học MMO trên mạng nhưng vẫn không kiếm được tiền. Lúc xưa mình nhớ mình có làm rút gọn link kiếm tiền và ngồi xem quảng cáo kiếm tiền nhưng mình chưa rút được đồng nào. Cho đến bây giờ cũng vậy mình chưa rút được tiền từ MMO. Nhưng bây giờ mình có định hướng hơn và có kĩ năng hơn.

Samdy & Những hy vọng đầu tiên từ MMO.

Nếu mình đi làm thì có lẽ sẽ tốt hơn. mình đã từng nghĩ vậy và định làm vậy vì server của mình không chịu được những gì mình đang làm. Trước đây 2 tuần mình chạy 20 website trên một VPS 1core và 1G ram. Những nó đã đẩy đến hạn mức của mình khi mình bắt đầu public Samdy. mình không muốn mình sẽ bỏ nó giữa đường nhưng mình nên làm việc khác một thời gian để google học những gì mình đang làm. Samdy.vn là kết quả MMO đầu tiên của mình và mình đã nhận thấy những khả quan đầu tiên từ nó. mình kiếm chỉ khoảng ~ 20k/ngày đủ trả VPS nhưng mình tin nó sẽ tốt hơn trong tương lai. mình sẽ đi làm việc gì đó một thời gian để nó được mở rộng hơn. mình sẽ kiếm tiền để trả cho server của mình và trả cho ước mơ của mình. 100,000 sản phẩm đã học xong cho 3 tháng đã qua, mình mong 1 năm nữa nó có thể học đến 1,000,000 sản phẩm.

Samdy lọt top 100 trang web điện tử lớn nhất Việt Nam.

Ngày 11 tháng 11 2021 mình bắt đầu xuất bản website đầu tiên để đến với hành trình Affiliate Marketing của riêng mình, đó là một website dạng so sánh giá. Ngày mình gặp người yêu mình, mình đã xin tiền cô ấy chạy quảng cáo. Tháng đầu tiên mình được duyệt 5 nghìn nhưng không dừng lại ở đó, mình vẫn tiếp tục trên hành trình mình đi. Tháng thứ 2 mình kiếm được 500 nghìn và cứ thế tăng dần theo thời gian. Nhờ thuật toán tự động hóa SEO từ một lập trình viên hiểu về SEO website mình lọt top 66 webiste thương mại điện tử lớn nhất Việt Nam. mình kiếm được 1000$ đầu tiên sau vài tháng làm tiếp thị liên kết. Nhưng niềm vui đó không lâu, sự khởi đầu vội vã và chỉ dựa vào thuật toán tự động của mình cho đến một ngày mọi thứ bắt đầu thay đổi. Khi thuật toán google thay đổi, website mình không còn thuộc top. Tất cả mình dựa vào SEO và tất cả mình quá tự tin về thuật toán của chính mình. Tất cả mình chỉ đầu tư vào website mà không quan tâm đến các loại hình traffic khác. mình đã từng mơ mình có thể kiếm được 50 triệu tự động từ website vào tết năm 2022. Nhưng tất cả thành bong bóng.

Kiếm được 1000$ đến 10.000$ từ làm affiliate marketing.

mình bị google giảm đánh index, doanh thu từ đó mình cũng bị giảm theo.
Tháng 6 năm 2022, lúc đó mình chỉ kiếm được 2 triệu rưỡi 1 tháng nhưng đến tháng 8 hoặc 9 mình mới nhận được tiền. mình thấy cuộc sống này sao khó khăn quá. mình quyết định đi xin việc làm. mình nộp đơn vào 3 công ty, 1 công ty phỏng vấn và 1 công ty bảo xem xét lại và 1 công ty cho hồ sơ vào dự bị. Có lẽ mình đang cho mình một cơ hội nữa để xem mình có hợp với việc đi làm không? Nhưng dù phỏng vấn rất trơn tru như mình vẫn rớt, có lẽ mình xin lương quá cao so với mặt bằng chung là Đà Nẵng. Hoặc là ngôn ngữ lập trình mình chọn không được ưa chuộng nhiều. mình là một lập trình viên Golang, mình không muốn đi xa. mình apply chỉ xin lương 1000$ cho ngôn ngữ của mình thì mình thấy cũng xứng đáng. Có lẽ mình không có duyên đi làm công ty.

Kiếm được 1000$ với Highlands Coffee.

Tháng 8 năm 2022 lúc chiến dịch Highlands vừa mới ra, mình thấy chiến dịch này hay ghê. mình liền suy nghĩ làm sao để đưa cookie này đến với mọi người. Ai ngờ facebook bị lỗi. lỗi khi bạn tag tên ai vào thì những người bạn bè hoặc theo dõi cũng thấy bài viết đó. Trưa đó mình mới ngủ dậy, mình liền biết rằng đây là một cơ hội, mình cũng người yêu spam 2 tiếng liền. Nhưng tháng 8 đó không thật sự hiệu quả. mình được phát sinh 16 triệu nhưng duyệt chỉ có 3% là chỉ có 500k. mình thấy chiến dịch này có vẽ không oke lắm. Nhưng mình vẫn tiếp tục lấy 500k đó chạy ads và đội support bên Net có nói sang tháng thì tỉ lệ duyệt sẽ cao hơn. Đúng vậy, tháng 9 hoa hồng chuyển đổi 15 triệu mình được duyệt 15% ( mình được 2 triệu 3). Tháng 10 là tháng đỉnh điểm của mình. mình thấy có vẻ tỉ lệ duyệt tốt và mình bắt đầu bơm vào chiến dịch này. Hoa hồng chuyển đổi là 100 triệu và tỉ lệ duyệt là 29%. mình thấy mình đã đầu tư không nhầm.

Kiếm 200 triệu ~ 10.000$ trong vòng 6 tháng

Nếu bạn ngại khi làm marketing thì bạn sẽ mất đi nhiều cơ hội kiếm tiền từ nó. Từ tháng 8 khi facebook bị lỗi mình đã bắt đầu chiến dịch của mình, đó là. mình làm gì đó ở Highlands Coffee, có nghĩa là mình không bao giờ khẳng định mình là người làm ở Highlands coffee nhưng những người khác sẽ luôn nghĩ mình làm ở Highlands Coffee. Vì đây là một chiến dịch thao túng con người bằng những gì họ nhìn thấy. Hằng ngày mình chuyển từ quán coffee thường ngày qua Highlands làm việc. mình bắt đầu “tiêm” vào tư duy của bạn bè và những người xung quanh mình là mình làm cho Highlands. Nhưng nó sẽ được lợi gì? Khi mình là một Agency Freelancer, mình sẽ cho người khác nhìn nhận về mình là một người làm quảng cáo cho thương hiệu Highlands. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là con người có tính tò mò. Tò mò thì họ sẽ xem mình làm gì. Vậy là mình phát voucher cho họ mà không cần giải thích hay này nỉ. Cứ họ đi Highlands là họ sẽ vào trang mình hoặc nhắn tin cho mình xin voucher.
mình đã tạo ra một fanpage của riêng mình tên là Kit Voucher. Ở đây mình chia sẽ những voucher và chạy quảng cáo tập trung tên fapage này. Nhưng không dừng lại ở đó. mình còn phát triển một group với hơn 30.000 thành viên về đúng chủ để đó là “Voucher Highlands Coffee” nhờ đó luôn có sự chuyển đổi thường xuyên.
Tư Duy Free Paid <-> Free Traffic
Nếu bạn chạy quảng cáo khi người khác click vào xong rồi cuối cùng bạn có được gì? Chuyển đổi và xong. mình đã tư duy rằng: ”Tại sao mình không kéo những khách hàng tiềm năng đó về một nơi để chăm sóc”. Như đã biết ở trên, vậy là mình đã đặt một group ở dưới commnet trong các chiến dịch mình đã chạy quảng cáo. Người khác có thể lấy mã xong và đọc commnet để tham gia nhóm.
Nhờ những tư duy đón đầu xu hướng. Lúc mình lập group vê Highlands Coffee thì không có quá nhiều cạnh tranh. Không có quá nhiều người đấu thầu. Và cũng may mắn hơn khi từ khóa Voucher Highlands Coffee của mình lọt vào top của tìm kiếm facebook và google thời kỳ đầu tiên. Chính vì sự may mắn đó trong những lúc mình tự tay đi xây quán coffee của riêng mình thì vẫn có tiền tự động đổ về và có chuyển đổi.

Affiliate Marketing đưa ước mơ mình thành thật

Mộng mơ của một kẻ khờ mong muốn có bình yên của một đời người. Nếu bạn đã từng gặp mình người đời sẽ hiểu được rằng:”Bản thân của mình chỉ là một dại khờ hay mơ mộng”
Steve Jobs & Leonardo da Vinci là những người thầy không chạm mặt của mình. Chính những người ấy là kim chỉ nam dẫn dắt cuộc đời mình và cả những vì sao trên trời nữa.
Không phải tiền, không phải là mình kiếm được bao nhiêu. Không phải là mình giỏi như thế nào. Bài viết này chỉ kể về mình, một kẻ từ một developer đến nghề làm affiliate. Bây giờ trong lòng mình hoặc tự ngộ mình chỉ là một kẻ đam mê làm affiliate.

Hoa House “Ở ĐÂY CÓ BÁN MỘNG MƠ”


Đó chính là câu viết mình viết ở quán mình. Vậy mộng mơ là gì? Có lẽ bạn không tin những năm trước mình chưa từng mong ước cầm 10 triệu trong tay, có thể mua một giấc mộng bằng HOA.
“Nếu không có affiliate sẽ không có HOA HOUSE”
Hoa House một quán coffee nhỏ của mình được xây dựng từ tiền mình làm affiliate. Có lẽ ở đây mình bán mộng mơ, bán dại khờ cũng giống như hiện tại đang ngồi viết câu chuyện nhỏ này ở HOA. “Giấc Mộng Hoa”
Bản thân là một lập trình viên, đôi lúc đã thấy lạc lõng trong thế giới này. Không có định hướng về tương lai nhưng vẫn dại khờ theo đuổi mục tiêu “Độc lập công nghệ”. Có lẽ cá nhân này chẳng làm được gì? Chỉ có biết cố gắng để ngày mai tốt đẹp.

Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House Huỳnh Nhân Quốc cùng Hồ Thị Hoài Quyên ở Hoa House

Độc Lập Công Nghệ: Hành Trình Tự Do, Sáng Tạo Của Một Indie Hacker

Ở tuổi 30, mình quyết định chọn con đường độc lập công nghệ, một con đường không có sự hào nhoáng của các startup, không có đội ngũ sáng tạo hùng hậu hay những cuộc gọi vốn triệu đô. Đơn giản chỉ là mình, một lập trình viên, với chiếc laptop, một ngôn ngữ Golang và những sản phẩm nhỏ mà mình tâm huyết tạo ra. Đối với mình, sự độc lập không phải chỉ là lựa chọn nghề nghiệp, mà là một triết lý sống. Đó là tự do tuyệt đối trong từng quyết định, tự do trong việc sáng tạo, và tự do để đi theo con đường riêng của mình mà không bị cuốn vào các xu hướng hay những đòi hỏi của thị trường.

mình không phủ nhận rằng con đường này không thiếu thử thách. Độc lập không có nghĩa là dễ dàng hay thoải mái. Một mình, mình phải chịu trách nhiệm tất cả: từ những dòng code đến việc triển khai sản phẩm, rồi đến việc xử lý những sự cố mà đôi khi mình không thể lường trước. Mỗi khi sản phẩm gặp lỗi, mỗi khi hệ thống có vấn đề hay doanh thu chững lại, không có ai khác ngoài mình phải đứng ra chịu trách nhiệm. Nhưng chính những thử thách này lại giúp mình trưởng thành, giúp mình hiểu rõ hơn về bản thân và những gì mình đang làm.

mình không cần một đội ngũ lớn mạnh để có thể phát triển một sản phẩm, và mình cũng không chạy đua theo những con số tăng trưởng chóng mặt. mình làm việc chậm rãi, nhưng cẩn thận và sâu sắc. Mỗi dòng code mình viết, mình đều hiểu rõ từng chi tiết, từng vấn đề, và cả lý do tại sao người dùng lại chọn hay rời bỏ sản phẩm của mình. Tốc độ không quan trọng, cái quan trọng là giá trị mà sản phẩm mang lại, dù chỉ cho một nhóm nhỏ người dùng. Đó là cách mình theo đuổi sự sáng tạo thực sự, và đó cũng là cách mình duy trì sự tự do trong công việc của mình.

Với con đường này, mình biết mình không thể “scale” như các startup lớn, không thể cạnh tranh về mặt tốc độ với những công ty có hàng trăm nhân viên. Nhưng đổi lại, mình có sự tự do tuyệt đối. mình có quyền quyết định mỗi bước đi, và quan trọng hơn, mình không phải chạy theo thị trường hay những xu hướng đang nóng. mình không cần triệu người dùng, chỉ cần vài trăm người thật sự thấy giá trị trong công việc của mình. Và với mình, đó là phần thưởng lớn nhất.

Tuy nhiên, sự độc lập này đi đôi với sự cô đơn. Không có team để chia sẻ những khoảnh khắc vui buồn, không có đồng nghiệp để đối diện với những thất bại, không có ai để khích lệ mỗi khi mình cảm thấy mệt mỏi. Mọi quyết định đều phải do mình gánh vác, và không phải lúc nào mình cũng có thể chắc chắn rằng mình đi đúng hướng. Nhưng chính sự cô đơn này lại là một phần của tự do mà mình đã chọn. Nó là không gian để mình thử nghiệm, để mình thất bại và rồi lại đứng lên. Nó cũng là nơi mình học được rằng sự sáng tạo chỉ có thể phát triển trong môi trường tự do tuyệt đối, nơi không có ai giới hạn những ý tưởng của mình.

Con đường này không phải là con đường dễ dàng. Nó không có sự bảo đảm của thành công rực rỡ hay sự công nhận từ xã hội. Nhưng mỗi khi mình viết những dòng code, mỗi khi mình hoàn thành một sản phẩm nhỏ mà chính mình cảm thấy tự hào, mình lại thấy rằng sự độc lập này, dù cô đơn, nhưng thật đáng giá. Nó cho mình quyền tự do sáng tạo mà không bị giới hạn bởi bất kỳ điều gì khác. Nó cho mình cơ hội sống một cuộc đời theo cách mà mình muốn, dù cho con đường ấy có thể sẽ rất dài và gian nan.

Những thất bại không làm mình nản lòng. Thực tế, chúng làm mình càng thêm kiên định với lựa chọn của mình. mình không cần phải thành công ngay lập tức. mình chỉ cần mỗi ngày có một bước tiến nhỏ, và cảm nhận được rằng mình đang đi đúng hướng, dù chậm rãi. Những trải nghiệm này đã giúp mình hiểu rằng việc làm một mình không có nghĩa là cô đơn trong tâm hồn, mà là tìm thấy sự kết nối sâu sắc với chính bản thân và với những người dùng thật sự tìm thấy giá trị trong công việc của mình.

Với Golang, mình không chỉ tìm thấy công cụ để xây dựng sản phẩm, mà còn tìm thấy triết lý sống. Golang là sự đơn giản, sự hiệu quả, và nhất là sự kiểm soát tuyệt đối trong tay mình. Mỗi dòng mã mình viết là một tác phẩm mà mình cảm thấy tự hào, không phải vì nó hoàn hảo, mà vì mình đã hoàn toàn làm chủ được nó. Mỗi lần gặp phải khó khăn trong lập trình, mình không chỉ giải quyết vấn đề kỹ thuật, mà còn học được cách làm hòa với những thất bại của chính mình.

Viết blog không phải để khoe khoang, mà là để ghi nhớ và chia sẻ. Mỗi bài viết là một dấu mốc trong hành trình của mình, là cách mình tự nhắc nhở bản thân về lý do mình bắt đầu. mình chia sẻ không phải để tìm kiếm sự công nhận, mà là để kết nối với những người có chung đam mê, những người cùng mình trong cộng đồng indie hacker. Dù không ồn ào, nhưng mình luôn cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh từ những người bạn vô hình ấy. Họ không phải là đồng đội trong cùng một dự án, nhưng là những người đồng hành trên con đường mình đã chọn.

Con đường này không phải là con đường của sự dễ dàng, nhưng nó là con đường mình đã chọn và đang sống mỗi ngày. Mỗi dòng code mình viết là một minh chứng cho sự độc lập mà mình trân trọng. mình không biết trong vài năm tới mình sẽ ở đâu, nhưng một điều mình chắc chắn: mình sẽ tiếp tục viết code, tiếp tục học hỏi, và tiếp tục giữ sự tự do trong mỗi lựa chọn của mình. Và đó là điều mình tin rằng, dù con đường này có nhiều gian khó, nó vẫn là con đường đáng sống, vì nó cho mình quyền sống thật với chính mình.