
Tập Nhật Ký
Nhật Ký

Cuộc sống cứ dần như thế ngày qua ngày. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Chúng tôi trải một cái bạc nhỏ. Sắp xếp đồ ăn. Và không quên cầm theo một chút đồ uống nhẹ.

Tôi và cô ấy dạo quanh bãi cát. Nói vài câu chuyện. Đi lên rồi lại đi xuống. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì. Có thể cô ấy đang đợi gì đó từ tôi. Tôi ôm chầm lấy cô ấy. Tình cảm của tôi dành cho cô ấy dâng trào sau bao nhiêu ngày chúng tôi sánh bước bên nhau. Tôi nghe sóng biển dạt dào như tình yêu tôi dành cho cô ấy.

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Bây giờ với tôi cảm nhận được sự lạc lõng thật sự. Tôi không thể liên lạc với em cũng chẳng thể gặp em.

Tôi làm mọi việc để có thể kiếm được tiền, chỉ cần việc đó trong sạch, có thể giúp được người khác tôi đều làm.

Đó là một đêm mùa xuân, sương khuya phủ kín một mái đầu.

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Chẳng màn thế sự, hoa sẽ tàn. Đời người như mộng, rồi sẽ tan.

Có lẽ trong đời sẽ có những người đưa ta đến những niềm cảm hứng bất tận.

Tôi đã từng, chưa từng hoặc đã từng có thể hack một hệ thống nào đó. Tôi không phải là một hacker. Tôi là một developer.

Mình đưa nhau trốn về một căn nhà nhỏ.Và cùng nhau trốn dưới một mái hiên nhà.

Có thể gọi vốn được 1 triệu đô.

Dòng xe vẫn chạy, dòng người vẫn đi. Anh lại tiếp tục với công việc cũ. Viết sách, lập trình, viết blog… Nhưng dù có làm gì đi nữa. Những lời anh viết ra đều hướng đến tình cảm của một người.

Chúng tôi xa nhau như thế, xa nhau trong yên bình…

Nhìn lại quãng thời gian 2020 vừa qua, đó là thời gian tôi cố gắng nhiều nhất trong 25 năm qua. Năm này có nhiều điều đến và đi, cố gắng nhiều hơn ,học hỏi được nhiều hơn,sáng tạo được nhiều hơn và nhìn nhận vấn đề hay hơn. Và đây là những việc tôi đã làm được.

Đoạn khúc này viết cho người, anh hùng khí chất hiên ngang ngất trời.

Em và tôi nếu có gì đi nữa cũng chẳng thể tiến thêm bước nữa đề về chung một nhà vì còn nhiều điều tôi chưa giải quyết được.

Chỉ muốn tìm đến nơi nào đó bình yên.Nhưng chỉ tiếc, bình yên sao mãi đi tìm.

Anh biết cô đơn nào rồi cũng qua.Nhưng yêu em là đã,đã mất nữa tâm hồn.

Em à, em biết không? Trong tình yêu, không phải yêu là sẽ được hạnh phúc. Yêu là sẽ được trọn vẹn. Đôi lúc em phải hy sinh cái gì đó để người còn lại tìm được thứ họ cần.

Xin trời hoa chết về tay. Để tôi biết được kiếp đây đọa đầy.

Gió còn xuôi về miền quê đã cũ.Đưa em về nắng hạ cùng tay anh.

Nhiều người hỏi tôi,tại sao không yêu ai nữa. Vì tôi sợ, tôi sợ thương ai một lần nữa. Tôi sợ đôi mắt ấy khóc, tôi sợ trong lòng người ấy buồn và tôi sợ đánh mất mình một lần nữa vì yêu ai đó.