30 Tuổi, Code và Cuộc Đời
Cả cuộc đời này, con người không ngừng đi tìm cái gọi là "lý tưởng sống". Suy cho cùng, đó chính là hạnh phúc. Với mỗi người, hạnh phúc có một định nghĩa riêng—tiền bạc, danh vọng, hay đôi khi chỉ đơn giản là tình yêu. Tôi gọi tình yêu đôi lứa là "đơn giản", bởi lẽ, nó không nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Huỳnh Nhân Quốc
@huynhnhanquoc
6 phút đọc
26 tháng 02 năm 2025

Đam mê và sự cô đơn của một kẻ viết code
"Tôi xin người cứ gian dối, nhưng xin người đừng lìa xa tôi."
Một câu hát trong bài Kiếp Đam Mê mà tôi rất thích. Nó nói lên một sự thật mà nhiều người cố chối bỏ—chúng ta đều bị cuốn vào đam mê, dù đó là tình yêu, sự nghiệp hay chỉ đơn giản là những dòng code.
30 tuổi, tôi mới thực sự hiểu thế nào là sứ mệnh, thế nào là cuộc đời. Tôi may mắn vì vẫn còn đây, vẫn còn có thể viết những dòng này. Có những điều trong lòng mà tôi không biết diễn tả thế nào để người khác hiểu, không phải vì tôi không muốn, mà vì tôi không giỏi truyền tải ý tưởng của mình.
Cảm ơn tuổi trẻ, cảm ơn những thất bại đã dạy tôi rằng thành công không bao giờ dễ dàng. Tôi hiểu được giá trị của sự nỗ lực, hiểu được rằng có những đêm trắng chỉ để chạy một thuật toán, có những ngày mất ngủ chỉ vì một dòng code sai chỗ nào đó mà không biết. Khi cả thế giới phát triển AI Agent, tôi vẫn ngồi đây viết một thuật toán generator. Tôi luôn chậm hơn người khác, không phải vì tôi không đủ giỏi, mà vì cách tôi nhìn nhận vấn đề không giống ai.
Tôi là một kẻ cuồng code. Một người viết code vào những ngày Chủ Nhật (code on Sunday). Một lập trình viên Golang độc lập (Golang Indie Hacker).
10 Năm Lập Trình, 5 Năm Viết Web Framework
Cái tôi thích nhất trong lập trình chính là kiểm soát code của mình. Chỉ đến gần đây tôi mới hiểu rằng: "Không có code đúng, chỉ có code theo mô hình hay không mà thôi."
Thế giới này không có công nghệ tốt nhất, không có giải pháp an toàn nhất. Thứ duy nhất chúng ta có thể kiểm soát là cách chúng ta viết code. Tôi không phán xét ai cả, vì "Who am I to judge?"
Khi người ta chạy theo framework mới, tôi đi tìm hiểu nền tảng của công nghệ. Khi người khác làm một website trong 5 ngày, tôi mất 5 năm và vẫn chưa làm xong. Tôi không thích hợp làm kinh doanh (business), tôi chỉ là một kẻ kỹ thuật.
Tôi từng SEO một website bằng code—thứ mà tôi giỏi nhất. Khi ngoài kia người ta bàn luận về technical, tôi thấy mình còn quá nhỏ bé, còn quá nhiều điều để học. Khi thế giới dùng AI để tạo ra một website trong vài giây, tôi vẫn ngồi đây code từng dòng, step by step…
Vì điều quan trọng không phải là những gì bạn nhìn thấy, mà là những gì bạn hiểu được bên trong.
Golang – Một Con Chuột Màu Lam
Nếu ai đó hỏi tôi "Golang là gì?", tôi sẽ trả lời:
"Nó là một con chuột màu lam, chạy đa luồng trên những đám mây qua những pipe."
Tôi thích từ pipe, vì từ lúc tôi học Angular, tôi đã yêu thích RxJS—những con lươn chạy trong ống nước, đôi khi bơm nước không đúng sẽ làm vỡ đường ống.
Tôi thích code, thích lập trình, thích viết thuật toán từ đơn giản đến phức tạp. Nhưng làm sao để giải thích với người khác rằng tôi cần một triệu đô để chạy những thuật toán đó?
Nghe có vẻ viển vông, nhưng nếu có ai đầu tư một triệu đô, cũng vui đấy chứ. Kaka.
Giỏi và Giàu – Hai Khái Niệm Khác Nhau
Anh tôi thường hỏi: "Quốc, răng tau thấy mi giỏi rứa mà mi không giàu?"
Tôi không tranh luận, vì tôi biết rằng "giỏi" và "giàu" là hai thứ hoàn toàn khác nhau, dù cả hai đều bắt đầu bằng chữ G.
Sau 5 năm code một mình, tôi hiểu rằng:
Công nghệ có thể thay đổi, ngôn ngữ có thể thay đổi, nhưng giải pháp và vấn đề cần giải quyết vẫn còn đó.
Chúng ta tìm kiếm những thứ giúp ta nhanh hơn, nhưng lại quên mất những điều giúp ta vững vàng hơn.
Giấc mơ của tôi bắt đầu từ 10 năm trước, khi tôi còn là một cậu nhóc 20 tuổi, mang trong mình hoài bão về công nghệ.
"Độc Lập Công Nghệ" – Một Giấc Mơ Nhỏ Bé
Người ta nói về big data, cloud computing, về e-commerce… Nhưng có bao giờ bạn nhận ra rằng ngành e-commerce của chúng ta đã không còn là của chúng ta nữa?
"War or e-commerce" – nó khác nhau ở điều gì?
Tôi nghe nói ở big tech, họ không cho phép sử dụng framework. Tôi không biết lý do, nhưng tôi thích điều đó. Tôi thích hơn nữa nếu có người cùng phát triển những component mà tôi viết bằng Vanilla JS.
Ai sẽ trả tiền cho bạn một đoạn JS bạn viết cả tháng trời?
Tôi từng ngồi cả buổi chiều chỉ để viết một cái loading SVG, và khi người ta hỏi "Làm nó cả buổi chiều đó hả?", tôi chỉ biết mỉm cười.
Tôi không giỏi như những người mà người ta nghĩ là giỏi. Tôi chỉ là một con người đang trên con đường học hỏi, ôm lấy những giấc mơ của riêng mình.
Ngày mai sẽ có thêm nhiều thuật toán mới, nhưng hãy cứ vui đi, vì hôm nay thật tuyệt vời. 😁
Cuộc đời tôi—một Golang Indie Hacker.
Slogan của tôi:
"Một lập trình viên Golang độc lập với giấc mơ độc lập công nghệ."
30 tuổi—nếu theo cách nghĩ của ông bà mình, đã là nửa cuộc đời. Đã trải qua sai lầm, đã học được những bài học quan trọng, nhưng vẫn giữ nguyên một ước mơ của kẻ dại khờ.
Nếu số mệnh của một con người được định đoạt ngay từ ngày sinh, thì liệu tôi có giống Steve Jobs không? Vì khi ông ấy tròn 40 tuổi, cũng là ngày tôi ra đời.
Cả đời tôi có hai người thầy, dù chưa bao giờ gặp mặt:
- "Đơn giản là đỉnh cao của sự phức tạp." – Leonardo da Vinci
- "Thiết kế không chỉ là những gì nó trông như thế nào và cảm giác ra sao—thiết kế là cách nó hoạt động." – Steve Jobs
Chúng ta đều là những con người đi tìm lý tưởng sống, đi tìm hạnh phúc và sứ mệnh của chính mình.
Tags:
12
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Cả cuộc đời này, con người không ngừng đi tìm cái gọi là "lý tưởng sống". Suy cho cùng, đó chính là hạnh phúc. Với mỗi người, hạnh phúc có một định nghĩa riêng—tiền bạc, danh vọng, hay đôi khi chỉ đơn giản là tình yêu. Tôi gọi tình yêu đôi lứa là "đơn giản", bởi lẽ, nó không nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Đoạn khúc này viết cho người, anh hùng khí chất hiên ngang ngất trời.

Có thể gọi vốn được 1 triệu đô.

Tôi đã từng, chưa từng hoặc đã từng có thể hack một hệ thống nào đó. Tôi không phải là một hacker. Tôi là một developer.

Xin trời hoa chết về tay. Để tôi biết được kiếp đây đọa đầy.

Đôi lúc ta sai vì đứng quá lâu trước những ngã rẽ nhưng từ đó ta hiểu được rằng:"Những ngã rẽ sẽ quyết định con đường ta đi"

Tôi không nhớ chính xác mình bắt đầu yêu lập trình từ khi nào, nhưng tôi vẫn còn cảm giác lần đầu tiên viết một đoạn code chạy thành công. Đó không chỉ là một thành tựu nhỏ, mà còn là khoảnh khắc tôi nhận ra mình có thể tạo ra thứ gì đó từ con số không. Từ đó, tôi bước đi trên con đường mà nhiều người gọi là Indie Hacker – đơn độc, đầy thử thách, nhưng cũng tràn ngập đam mê.

Tôi vẫn nhớ những ngày đó với những dòng code đầu tiên. Tôi không biết đã xóa đi và viết lại những dòng code của tôi bao nhiêu lần. Dù đôi lúc là ngu ngốc nhưng vẫn vui vì nó.

Lập trình viên là những đơn giản nhất mà từng con người có thể đạt được. Không bằng cấp, không tuổi tác, không quá muộn. Lập trình là thế là chỉ cần có đam mê và viết vài thứ hay ho cho cuộc đời.