Hôm Nay Là Một Ngày Đẹp Trời Để Viết Code
Một Golang Indie Hacker – xem lập trình là cuộc sống, không chỉ là công việc. Dù thế giới chuyển sang No Code, AI, tôi vẫn kiên trì với tư duy lập trình truyền thống. Từ thất bại khởi nghiệp, trở về quê tay trắng, tôi tiếp tục xây dựng ước mơ. Dành 5 năm viết web framework chỉ mình dùng, nhưng đó là đam mê. Với tôi, Golang là lifestyle, lập trình là hành trình không có điểm dừng, và mỗi ngày còn code là một ngày hạnh phúc.

Huỳnh Nhân Quốc
@huynhnhanquoc
6 phút đọc
16 tháng 02 năm 2025

Đêm qua là một tối thứ Bảy. Tôi vừa push code mới cho Kitbuy lúc hơn 2 giờ sáng. Không ai thúc ép, không ai đặt deadline, nhưng tôi vẫn ngồi đó, cặm cụi với từng dòng code. Vì với tôi, lập trình không chỉ là công việc, mà còn là cuộc sống.
Tôi là một Golang Indie Hacker, và bởi thế, tôi phải viết code vào Chủ Nhật.
Thế giới ngoài kia đang No Code, Low Code, AI Stack, còn tôi vẫn là một nông dân cày code. Tôi không chống lại AI, nhưng tôi cũng không muốn trở thành một người phó mặc tư duy của mình cho AI.
Những ai thực sự thành công với AI đều có một điểm chung:
Họ đã từng thất bại. Họ không lười suy nghĩ. Họ có tư duy.
Nhưng rồi có những người chỉ muốn đi theo lối tắt, mong rằng công nghệ sẽ làm thay họ mọi thứ.
Người ta hay nói về "Brain rot" – sự trì trệ của não bộ. Nhưng với tôi, đáng sợ hơn là "Brain bot" – những lập trình viên để AI thay họ tư duy.
Tôi không phán xét, chỉ có một niềm tin rằng:
"Cốt lõi của lập trình là tư duy. Cốt lõi của con người là suy nghĩ."
Cơ Duyên Của Một Kẻ Mộng Mơ
Tôi đến với lập trình không phải vì một giấc mơ lớn lao từ nhỏ.
Tôi từng giỏi toán, nhưng những con số không khiến tôi suy nghĩ sâu sắc. Chỉ đến năm lớp 9, khi tôi vô tình đứng trong một căn phòng và đếm từng viên gạch, tôi mới nhận ra mình thích suy tư về những thứ trừu tượng hơn.
Mọi thứ trên đời đều có cơ duyên, và cơ duyên của tôi đến từ một nơi không ai ngờ tới: quân đội.
Lúc còn trong quân ngũ, tôi gặp một người anh sĩ quan, người đã truyền cho tôi cảm hứng về lập trình. Ngày xuất ngũ, tôi bắt đầu tự mày mò HTML, CSS, và thế là hành trình bắt đầu.
Có lẽ tôi đã kể câu chuyện này nhiều lần, nhưng tôi vẫn nhớ một câu nói của nhạc sĩ Trúc Phương:
"Tất cả là chất liệu của cuộc đời."
Và có lẽ, lập trình chính là chất liệu của cuộc đời tôi.
Thất Bại, Trở Về, Và Một Giấc Mơ Còn Dang Dở
Tôi từng khởi nghiệp. Và tôi đã thất bại.
Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ xây dựng một điều gì đó vĩ đại. Nhưng sau những vấp ngã, tôi trở về quê, bắt đầu lại từ con số không.
Tôi làm đủ mọi việc để nuôi sống ước mơ:
- Giao hàng để kiếm tiền.
- Nhận làm web để duy trì server.
- Làm affiliate để trang trải cuộc sống.
Những ngày ấy, tôi không còn nghĩ về thành công, về danh vọng. Tôi chỉ nghĩ rằng chỉ cần còn có thể tự kiếm sống, vẫn còn may mắn.
Nhưng trong tôi vẫn luôn cháy bỏng một giấc mơ:
"Giấc mơ độc lập công nghệ."
Năm 2015, tôi bắt đầu học lập trình. Gần 10 năm đã trôi qua, tôi nhìn lại và thấy một gã ngông cuồng, cố chấp. Nhưng nếu không có cái ngông cuồng và cố chấp ấy, tôi sẽ không có ngày hôm nay.
Có người nói tôi "ngu", vì mất cả 5 năm để viết một web framework không ai dùng ngoài chính mình.
Nhưng tôi vẫn làm, vì tôi thích nó, cũng như tôi thích chính bản thân mình.
Người ta mất 5 ngày để làm web.
Tôi mất 5 năm – hoặc hơn, vì tôi chưa xong giấc mơ của chính mình.
Tôi từng nói, và cũng chẳng cần ai hiểu:
"Tôi ngược gió không phải vì tôi là cánh diều, mà vì tôi là cánh chim đơn độc."
Có thể bạn gặp tôi, nhưng tôi không chào bạn. Hãy thứ lỗi.
Có thể tôi ở đó, nhưng tâm trí tôi đang lang thang đâu đó trên cloud.
Golang – Không Chỉ Là Ngôn Ngữ, Mà Còn Là Lối Sống
Dạo gần đây, tôi viết nhiều hơn về thuật toán thuần.
Nó khiến tôi suy nghĩ, khiến tôi tư duy, khiến tôi mở rộng tâm trí.
Ngôn ngữ lập trình mà tôi yêu thích?
Golang.
Nó bắt tôi phải suy nghĩ lại từ những thứ đơn giản nhất:
phép cộng, phép trừ, phép nhân, phép chia.
Nó không còn chỉ là một ngôn ngữ lập trình.
Nó đã trở thành một phong cách sống.
Có thể bạn nói tôi cứng đầu, ngoài kia còn Rust, Vlang, Python, Node.js…
Nhưng tôi không tranh luận về ngôn ngữ lập trình. Tôi chỉ nói về cách tôi tư duy khi tôi đã học và đọc nhiều ngôn ngữ.
Với tôi bây giờ, mindset quan trọng hơn syntax, và triết học quan trọng hơn framework.
Người ta hỏi tôi:
- "Học đại học để làm gì?"
Tôi trả lời:
- "Để học triết học và học cách tiếp cận vấn đề."
Tôi không có một tấm bằng đại học, và tôi cũng chẳng cần một tấm lót chuột có tên trường trên đó.
Lập Trình – Hành Trình Không Có Điểm Dừng
Lập trình cũng như cuộc đời.
Nó có if, else, while, with – như những trải nghiệm mà chúng ta phải đi qua.
Ngày chúng ta rời khỏi trường học, chúng ta mơ về biển lớn.
Ngày chúng ta trở về nhà, chúng ta lại muốn xây dựng một giấc mơ nhỏ.
Thành danh hay không không quan trọng. Quan trọng là 10 năm tuổi trẻ và 5 năm cuộc đời đã dạy ta những gì.
Năm 2018-2019, khi quá nhiều thứ đổ vỡ, tôi từng nghĩ về việc về quê, tìm một công việc nhỏ để sống.
Nhưng rồi tôi lại quay về thành phố, tiếp tục học Go, tiếp tục mày mò, tiếp tục viết code mà chẳng ai hướng dẫn.
Chỉ cần code chạy, tôi đã thấy vui cả ngày.
Tôi viết về Indie Hacker, nhưng tôi luôn tự nhận mình là Golang Indie Hacker.
Vì nếu chỉ nói Indie Hacker, nó có vẻ quá thực dụng, quá thiên về kiếm tiền.
Tôi thích Golang vì nó khiến tôi hoang mang.
Tôi thích Indie Hacker vì nó khiến tôi ngây thơ.
Công nghệ thay đổi mỗi ngày.
Nhưng đam mê của tôi thì vẫn còn nguyên vẹn.
Vậy thôi.
Một ngày đẹp trời, tôi vẫn ngồi đây, viết code.
Và nếu ánh mây kia vẫn còn mang màu nắng, tôi biết mình vẫn may mắn lắm rồi.
72
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Cả cuộc đời này, con người không ngừng đi tìm cái gọi là "lý tưởng sống". Suy cho cùng, đó chính là hạnh phúc. Với mỗi người, hạnh phúc có một định nghĩa riêng—tiền bạc, danh vọng, hay đôi khi chỉ đơn giản là tình yêu. Tôi gọi tình yêu đôi lứa là "đơn giản", bởi lẽ, nó không nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Đoạn khúc này viết cho người, anh hùng khí chất hiên ngang ngất trời.

Có thể gọi vốn được 1 triệu đô.

Tôi đã từng, chưa từng hoặc đã từng có thể hack một hệ thống nào đó. Tôi không phải là một hacker. Tôi là một developer.

Xin trời hoa chết về tay. Để tôi biết được kiếp đây đọa đầy.

Đôi lúc ta sai vì đứng quá lâu trước những ngã rẽ nhưng từ đó ta hiểu được rằng:"Những ngã rẽ sẽ quyết định con đường ta đi"

Tôi không nhớ chính xác mình bắt đầu yêu lập trình từ khi nào, nhưng tôi vẫn còn cảm giác lần đầu tiên viết một đoạn code chạy thành công. Đó không chỉ là một thành tựu nhỏ, mà còn là khoảnh khắc tôi nhận ra mình có thể tạo ra thứ gì đó từ con số không. Từ đó, tôi bước đi trên con đường mà nhiều người gọi là Indie Hacker – đơn độc, đầy thử thách, nhưng cũng tràn ngập đam mê.

Tôi vẫn nhớ những ngày đó với những dòng code đầu tiên. Tôi không biết đã xóa đi và viết lại những dòng code của tôi bao nhiêu lần. Dù đôi lúc là ngu ngốc nhưng vẫn vui vì nó.

Lập trình viên là những đơn giản nhất mà từng con người có thể đạt được. Không bằng cấp, không tuổi tác, không quá muộn. Lập trình là thế là chỉ cần có đam mê và viết vài thứ hay ho cho cuộc đời.