Lam Phương 2020
Tôi viết bài này xin gửi về cố nhạc sĩ Lam Phương. Viết cho một cuộc đời với những sáng tác hay đi vào lòng người. Dù người đã ra đi mãi mãi nhưng những lời nhạc ca khúc của người sẽ còn mãi trong lòng.
Huỳnh Nhân Quốc
@huynhnhanquoc
3 phút đọc
25 tháng 06 năm 2024
Với tôi khi mỗi nhân tài ra đi là tôi mãi mãi không còn cơ hội gặp người ấy nữa.
Sự ra đi của họ chỉ là phút chốc nhưng những gì họ để lại là mãi mãi và mãi mãi cho một đời người. Có lẽ một tâm hồn, một nghệ thuật hay một người nghệ sĩ sẽ có cách cảm nhận và khái niệm khác nhau. Giống như Nguyễn Ngọc Ngạn đã từng nói:"Nghệ thuật không có đúng sai, cao thấp". Cảm nhận và cảm xúc của riêng tôi về những dòng nhạc cũ rất sâu sắc và nặng nề. Khi một ca khúc cất lên như lòng tôi chìm đắm vào một câu chuyện đã cũ. "Chiều hỡi, biết mây về đâu ở đâu" - Trích Tim vỡ ( Lam Phương). Hôm nay là ngày buồn ấy. Một nỗi buồn của một người yêu nhạc với người.
Với tôi những nhạc sĩ như Trúc Phương, Anh Bằng và Lam Phương là rất ít.Lời của Trúc Phương mang những nỗi buồn của cuộc sống, sự đời, nhân tình nhưng đôi lúc cũng da diết.
"Trong thói đời cười ra nước mắt,xưa trắng tay gọi nhau bằng hữu"
Hay "Đường vào tình yêu có trăm lần đau có vạn lần buồn".
Với những bảng phổ nhạc từ thơ của Anh Bằng thì lại như là cuộc tình đã đến rồi vỡ tan, mang nỗi buồn của một kỉ niệm. "Ngày xưa tôi vẫn yêu màu tím, màu buồn tan tác phải không em?" hay cho câu thơ "Hoa trắng thôi cài trên áo tím mà cài trên nắp áo quan tài". Với tôi là một người yêu hoa, thấy hoa hay nhìn hoa cũng đã buồn thì những ca khúc như xé thịt và tim gan như vậy thì khó chịu đến nhường nào. Còn Lam Phương cho những câu:"Thành phố nào, nhớ không em... Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui" hay là "Còn nhớ tên nhau xin gọi trong giấc mộng,còn chút thương yêu ...".
Đời người có phải là vậy là Rong Rêu như Nguyễn Tâm đã viết. Là Cát bụi như Trịnh Công Sơn. Hay là những loài hoa trong những khúc nhạc của Anh Bằng hay chỉ là những chuyến tàu của Trúc Phương gặp nhau rồi lại tiếp tục lên đường. Hãy đời người chỉ là một bản ngã. Tôi viết bài này xin gửi về cố nhạc sĩ Lam Phương. Viết cho một cuộc đời với những sáng tác hay đi vào lòng người. Dù người đã ra đi mãi mãi nhưng những lời nhạc ca khúc của người sẽ còn mãi trong lòng.
"Còn nhớ tên nhau xin gọi trong giấc mộng ,Còn chút thương yêu xin đưa vào ..."
"Thành phố buồn, lắm tơ vương. Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn..."
"Chiều hỡi, biết mây về đâu ở đâu.Hay mây còn đau, nỗi đau hằn trong tim sầu
Mùa đông màn đêm buông mau, đàn chim một ngày gian lao.Từng đôi líu lo lời thương yêu ngọt ngào.."
4
lượt xem
Bài Viết Liên Quan
Tôi và cô ấy dạo quanh bãi cát. Nói vài câu chuyện. Đi lên rồi lại đi xuống. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì. Có thể cô ấy đang đợi gì đó từ tôi. Tôi ôm chầm lấy cô ấy. Tình cảm của tôi dành cho cô ấy dâng trào sau bao nhiêu ngày chúng tôi sánh bước bên nhau. Tôi nghe sóng biển dạt dào như tình yêu tôi dành cho cô ấy.
Trong quá trình làm việc và triển khai các dự án, tôi đã có cơ hội trải nghiệm nhiều nền tảng cloud khác nhau, từ những tên tuổi lớn như AWS và Google Cloud cho đến các nhà cung cấp nhỏ hơn nhưng linh hoạt như Vultr, DigitalOcean, Tinohost và hiện tại là CloudFly. Mỗi nền tảng đều có những ưu và nhược điểm riêng, phù hợp với từng nhu cầu cụ thể.
Bây giờ với tôi cảm nhận được sự lạc lõng thật sự. Tôi không thể liên lạc với em cũng chẳng thể gặp em.
Tôi đã từng, chưa từng hoặc đã từng có thể hack một hệ thống nào đó. Tôi không phải là một hacker. Tôi là một developer.
Có thể gọi vốn được 1 triệu đô.
Đoạn khúc này viết cho người, anh hùng khí chất hiên ngang ngất trời.
Đối với nhiều lập trình viên, việc chuyển từ vai trò của một developer thành người sáng lập (founder) một startup không chỉ là một bước tiến trong sự nghiệp, mà còn là một hành trình đầy thử thách, đam mê và khám phá bản thân. Hành trình từ developer đến startup founder không chỉ đơn thuần là viết mã và phát triển sản phẩm, mà còn đòi hỏi sự thay đổi về tư duy, kỹ năng quản lý và khả năng thích ứng với những khía cạnh khác nhau của kinh doanh.
Xin trời hoa chết về tay. Để tôi biết được kiếp đây đọa đầy.
Tôi vẫn nhớ những ngày đó với những dòng code đầu tiên. Tôi không biết đã xóa đi và viết lại những dòng code của tôi bao nhiêu lần. Dù đôi lúc là ngu ngốc nhưng vẫn vui vì nó.
Đôi lúc ta sai vì đứng quá lâu trước những ngã rẽ nhưng từ đó ta hiểu được rằng:"Những ngã rẽ sẽ quyết định con đường ta đi"